Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

"Ớt của wynh già"! :-))

Nhiều em út, bè bạn trêu ghẹo, hỏi thăm về vườn rau và mấy cây ớt sau bão. Trưa nay sau khi quay cuồng với hàng tá công chuyện nhà thì Ng tui mới rảnh ranh chút xíu, tranh thủ mần vài clip video và hình ảnh về"niềm vui lặng lẻ" của NG tui ở xứ này. Mệt bở hơi tai luôn rồi nên giọng thuyết minh gất ư là phều phào nghen, bè bạn thông cảm.
Ớt, ớt và ớt...


PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketNhững thứ khác... và lại ớt :-))PhotobucketPhotobucketPhotobucket

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Post cho ngày dông bão :-))

Lỡ bão dông đến rồi, NG tui post lại bài ni xem thử trong blog nhà mình có bị ảnh hưởng hay không thôi mà :-))
PHỤ NỮ THỰC SỰ MUỐN GÌ


Ngày xưa, có một lần, vị vua trẻ Arthur bị quốc vương nước láng giềng phục kích & bắt làm tù binh. Vị vua kia có thể thủ tiêu Arthur, nhưng nể phục “tuổi trẻ tài cao” nên quyết định cho Arthur một cơ hội. Đó là thời hạn 1 năm, Arthur phải tìm được câu trả lời cho câu hỏi : Phụ nữ thật sự muốn gì?
Đây là một câu hỏi mà chưa có ai trả lờI chính xác được, ngay cả những nhà thông thái cao tuổi. Câu hỏi lại càng trở nên khó khăn hơn khi vua Arthur trẻ tuổi lại không có mấy kinh nghiệm vì…chưa yêu lần nào. Dù sao một cơ hội vẫn còn hơn bó tay. Arthur chấp nhận câu hỏi & bắt đầu đi tìm câu trả lời.
Chàng đi hỏi ý kiến của mọi người : các chàng trai, cô gái, những nhà thông thái trong triều cho đến cả những anh hề, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời vừa ý. Cuối cùng mọi người đều khuyên nhà vua trẻ đến hỏi mụ phù thuỷ già - người biết mọi thứ nhưng luôn đặt ra cái giá cao khủng khiếp. Không những thế, mụ phù thuỷ này hay có những yêu cầu quái đản, nên Arthur không muốn nhờ cậy tới.
Nhưng rồi ngày cuối cùng của hạn trả lời đã đến và Arthur vẫn chưa tìm ra được câu trả lời nào hợp lý. Không còn cách nào khác, Arthur đành đi tìm mụ phù thuỷ già. Mụ ta đồng ý giúp Arthur nhưng đổi lại, bà ta muốn cưới Gawain, hiệp sĩ danh giá nhất trong các hiệp sĩ. Vua Arthur hốt hoảng bởi mụ phù thuỷ là sinh vật xấu xí nhất mà vua đã từng thấy. Trong khi Gawain là chàng hiệp sĩ tao nhã thì mụ phù thuỷ lại có bướu, hôi hám & đáng ghét. Arthur không đồng ý nhưng Gawain khuyên chàng nên chấp nhận bởi tính mạng Arthur và sự toàn vẹn của các hiệp sĩ là trên hết.

Cuối cùng thì Arthur và Gawain cũng phải chấp nhận, mụ phù thuỷ đã đưa ra câu trả lời: “Điều mà phụ nữ thực sự muốn là được tự quyết định cuộc sống của mình”.. Quốc vương nước láng giềng _ người đã đặt câu hỏi _ đã cho trưng cầu ý kiến của toàn bộ phụ nữ trong vương quốc, và ai cũng đồng tình rằng đó là câu trả lời đúng, Arthur được tự do!

Khi Arthur được tự do cũng là khi mụ phù thuỷ đòi làm đám cưới với Gawain, vua Arthur dằn vặt. Gawain là một hiệp sĩ tao nhã nhưng bên cạnh lại là mụ phù thuỷ ghớm ghiếc ai cũng ghê sợ…?
Khi mọi người ra về, Gawain vào phòng mình nhưng không thấy mụ phù thuỷ đâu mà thay vào đó là một người đẹp lộng lẫy. Gawain hết sức ngạc nhiên, còn người đẹp giải thich rằng vì chàng đã đối xử tốt, dù với một phù thuỷ xấu xí, nên nàng quyết định từ đó sẽ mang lốt phù thuỷ nửa ngày, nửa ngày còn lại sẽ trở nên xinh đẹp. Vấn đề còn lại là Gawain có quyền lựa chọn buổi tối nàng đẹp còn ban ngày nàng mang lốt phù thuỷ hoặc ngược lại?

Gawain lâm vào tình thế khó xử? Nếu ban ngày nàng xinh đẹp thì chàng có thể hãnh diện với mọi người, nhưng đến tối sẽ thế nào nếu chàng phải ở bên cạnh một phù thuỷ ghớm ghiếc? Hay là buổi tối bên một phụ nữ xinh đẹp nhưng còn ban ngày laị phải xấu hổ với tất cả khi kè kè bên cạnh là mụ phù thuỷ ghớm ghiếc hôi hám…??

Cuối cùng Gawain để cho mụ phù thuỷ quyết định vì đơn giản mụ phù thuỷ cũng là 1 phụ nữ, mà “Điều mà phụ nữ thực sự muốn là được tự quyết định cuộc sống của mình” đấy thôi…
Garwain đã nói “ nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình. Nàng muốn đẹp hay xấu vào lúc nào cũng được”. Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ. 

Và cuối cùng có thể rút ra ý kiến là vầy:

"Vợ  đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ".

Nói thim nà:Toàn bộ phía trên dòng nói thim ni  là hàng"Copy&Past" không hà nha, hổng phải tui nói à@ :-))

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Dừng lại để có thêm giờ...

Bài viết dưới đây do một đứa em sưu tầm gởi đến cho Già tui Đang không vui và chẳng muốn bè bạn phiền muộn lây, thôi thì post lại bài ấy để bạn blog cùng xem và chiêm nghiệm nhé.. Xin lỗi vì bài hơi dài mà không thể gọt ngắn hơn...

Vào một buổi sáng trời lạnh mùa đông năm 2007, tại một ga metro ở Washington DC, một thanh niên với chiếc đàn vĩ cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach, Schubert, Massenet… trong vòng 45 phút. Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vã đi tiếp cho kịp giờ của mình. 4 phút sau: Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy nhận được đồng đô la đầu tiên: một người đàn bà ném tiền vào thùng đàn của anh và không hề dừng lại, tiếp tục bước đi.
Trước khi tổ chức, các nhà thử nghiệm nghĩ rằng tại Washington DC, một trong những đô thị phát triển nhất nước Mỹ về nhạc giao hưởng, classical music, Joshua Bell có thể sẽ thu hút một số lượng lớn khán thính giả dừng lại nghe, và họ có lẽ sẽ phải nhờ cảnh sát đến để giữ trật tự.
6 phút: Một người thanh niên trẻ đứng dựa vào tường lắng nghe anh, nhìn đồng hồ đeo tay của mình và rồi lại tiếp tục bước đi.10 phút: Một đứa bé dừng lại nghe, nhưng mẹ của em vội vàng lôi em đi tiếp. Đứa bé tiếp tục dừng lại nhìn anh nhạc sĩ vĩ cầm, nhưng mẹ của em đẩy mạnh, và em lại phải tiếp tục bước đi, nhưng em vẫn cứ ngoái đầu quay nhìn lại. Và điều này đã cũng xảy ra với nhiều những đứa bé khác. Và cha mẹ nào cũng đều lôi kéo các em, bắt các em phải đi nhanh lên.
45 phút: Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy vẫn tiếp tục chơi nhạc không ngừng. Chỉ có 6 người dừng lại và lắng nghe trong vài ba phút rồi bỏ đi. Khoảng chừng 20 người cho anh tiền, trong khi vẫn tiếp tục bước đi bình thường, và không hề dừng lại. Chàng nhạc sĩ ấy thâu được tổng cộng là 32 đô la. 1 giờ sau: Anh ta ngừng chơi, không gian im lặng trở lại. Không ai chú ý đến anh. Không một tiếng vỗ tay, và cũng không một lời tán thưởng. Không ai biết người ấy chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ cầm nổi danh nhất trên thế giới. Họ chọn nơi biểu diễn là trạm ga L’Enfant Plaza, vì nơi đây những người khách metro đi ngang qua đa số là thuộc tầng lớp trung lưu, chuyên nghiệp, trí thức, phần lớn làm việc với chính phủ liên bang.
Nhưng chỉ có một người duy nhất nhận ra Joshua Bell, vì trước đó ba tuần cô ta có đi xem anh trình diễn ở Library of Congress, nên nhận ra anh ngay. Cô ta đã bỏ vào hộp đàn của Joshua Bell 20 đô la và tự giới thiệu mình khi anh ngưng chơi đàn
Tờ Washington Post viết, mục đích của cuộc thử nghiệm này để xem rằng: chúng ta có thể nhận diện, ý thức được những gì hay và đẹp đang có mặt giữa cuộc sống bận rộn của mình, và trong những hoàn cảnh bình thường hằng ngày không?
Và nếu như trong cuộc sống chúng ta không thể dừng lại trong giây lát để lắng nghe một nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới, chơi những giai điệu hay nhất từng được sáng tác, với một nhạc cụ tốt đẹp nhất, và nếu như cuộc sống quá bận rộn đến nỗi chúng ta không còn có thời gian để dừng lại, khiến ta trở nên lãng quên trước những điều hay đẹp, thì trên con đường ta đi mình còn vô tình bỏ qua và đánh mất bao nhiêu những điều đáng quý nào khác nữa chăng?
Trong thời đại ngày nay, dường như đa số chúng ta có khá đầy đủ, nhưng duy có một điều mà chắc chắn trong chúng ta ai cũng đều rất thiếu thốn là thời giờ của mình, phải thế không bạn?
Trên con đường chúng ta đi, có lẽ ta cũng sẽ có dịp nghe được tiếng đàn vĩ cầm của Joshua Bell, và bao nhiêu những điều hay đẹp khác chung quanh ta, nâng cao tâm hồn mình, giữa những bận rộn và ngay trong hoàn cảnh bình thường nhất, nếu chúng ta biết tập bước chậm lại một chút…

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011

Tranh thủ trước mùa thu...

Hổm nay uể oải vì nhiều lẽ, hông có chi nhảm cho các bạn ghé xem. Hôm nay là ngày ốp, tự cho phép nướng đến hơn 10h sáng mới dậy. Nhờ bà chị vợ chở hai cha con, bé Mi thì mua quần áo giảm giá, cha nó thì đi đổi cái ống nước vì Mi mua cái ống bự quá!(Xứ ni thoải mái chuyện đổi hàng, mua về không xài được cứ mang ra trả hay đổi miễn chưa làm hư hỏng món hàng ấy).Vậy là từ tối nay đã có dụng cụ trị liệu cho cái lưng rồi, yên tâm phần ấy...
Muốn nướng tập hai mà không thể dù mệt, vườn rau cần thu hoạch và làm cỏ nên phải trổi dậy...
Cây ớt chỉ thiên"sung quá" nên hôm trước bị dông quật tơi bời, phải dằn cọc lại. Còn cây chỉ địa thì biết thân phận nên im ru qua dông bão... Năm nay không thu hoạch được nhiều như năm ngoái, nhưng đảm bảo đủ ớt dùng đến mùa xuân vì phía sau còn mấy cây đang ra hoa, đậu trái.
PhotobucketPhotobucketPhotobucketTrời đang vào thu nên rau cũng không phát triển mạnh nữa, lại bị lũ cào cào phá hoại te tua nhất là rau muống. Phải tranh thủ thu hoạch dần, cứ ngồi xổm một chổ quơ cắt cũng được vài rổ rau... Vài ngày lại cắt một lần vậy đó.PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Xem với NG vài thứ thu hoạch ngày nay nhé, một rổ rau tổng hợp húng  lủi, dấp cá, tía tô, quế, húng cây... Một rổ toàn dấp cá để riêng cho NG xay lấy nước hàng đêm cho bé Mi uống trị mụn, một rổ rau muống... Ôi dào, cái lưng đau mà cũng sung vậy!
PhotobucketPhotobucketCòn cái này của nhà hàng xóm bò qua, có cái thì kẹt giữa hai vách, phải lấy dao bổ dọc mà mang ra...PhotobucketPhotobucketPhotobucketRiêng cái dây hôm trước bảo chưa biết là thứ gì thì... tới bây giờ chưa biết luôn! Trồng trong góc ấy không có nắng, hic hic!PhotobucketChả biết kịp thu hoạch chi từ nó trước khi tuyết rơi chăng nữa, nhưng cứ có trồng trọt được, có niềm vui và có ăn thôi. Mùa đông lại treo mỏ vì rau quả sẽ rất đắt... :-((

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

Hãy iu nhau đi thôi...

Nhân nhà nhỏ em HLH treo note kiu hôn nhau, NG tui post lại cái entry cũ nà. Hic, xem bài vở hồi xưa, nhớ nhà, nhớ quê, nhớ bạn bè cùng vườn cây, hồ cá quá đi :-(.

Hãy iu nhau đi thôi!

Posted by: ngheokhoforever on: Tháng Chín 25, 2008



Bửa nay NG hổng nói chiện chi động chạm ngừ nào hết á, chỉ load lên đây hai tấm ảnh về Út Chằn mí Khỉ con vừa chộp được tối wa khi nhốt chung tụi nó để làm vệ sinh hồ. Loài cá hổng có ăn học chi nhìu, thể hiện tình iu cũng thiết tha ghia lun. Loài ngừ ăn học đến ọc… hung hăng mà cư xử mí nhau như linh cẩu vậy(tệ hơn sói đó)… Để ý coi nó thương nhau có “môtíp” dữ dằn ghia hem

Photobucket Đổi vị trí môi nà, ghia chưa!!! Photobucket Hehehe.

Chỉnh sửa

8 phản hồi to "Hãy iu nhau đi thôi!"

choài oai, cư com là mất, com là mất là saoooo???
nhìn hai đứa nó hun nhau mà sao em thấy tê tê, phê phê, đê mê..ghia lun áh wuynh.
em đã kiu wuynh cho tụi nó ở chung mà cứ cãi, giờ wuynh thấy nó nhớ nhau ghia chưa???
tự nhiên nhớ con khỉ quá, hic hic..
hình đẹp!!
cá đẹp!!
tên đẹp!!
tất cả là nhờ em với KC, há há!!

Sao huynh chụp được mấy tấm hình hay dzị, nó hun, rồi hun lại nữa, tình wé đi.

Chài ai, hai đứa ni nó đồng tính mới ghia chớ , ặc ặc

Mấy tấm hình này ác chiến thiêt hén! Tay nghề của ông phó nhòm này bảnh ghia nơi đê!
Nhưng nói chiện cá mà cũng ráng…đá chiện ngừ hẻ?
Coi bộ gọi bằng 5 Cù Nèo đặng rồi nghen. Hihi

Huynh oai, vậy con có chữ là KC hả huynh? Nhìn đô con giống ghia!!! :( (. Huynh ngồi canh 2 pé Trăng Đơn và Khỉcon này mất ngủ mí đêm roài? Hay là nghiên cứu kiểu này đặng áp dụng trên phòng lab :P
Chị Chuột hỏi như vậy chắc cũng mún huynh đặt tên cho cá kà huynh hehe :D

Hơi bị rảnh hả wynh? Rình chụp hình này lâu, chắc cũng mấy chục tấm mới lựa được 2 tấm này? Câu này :”Loài cá hổng có ăn học chi nhìu, thể hiện tình iu cũng thiết tha ghia lun. Loài ngừ ăn học đến ọc… hung hăng mà cư xử mí nhau như linh cẩu vậy(tệ hơn sói đó)…” là mún nói ai zị wynh? Lại bùn ai nữa?

Mèng ơi coi tụi nó hun nhau thấy mê chưa kìa!

Ngay trong cái hình “tuyệt wời” như zì cũng ráng đá thúng đụng nia . Đúng là già …lẩm cẩm rùi hè ! Nhưng công nhận huynh chụp hình bá cháy , chử thìa cũng bá cháy …Hi hi , nói chung làm chi cũng bá cháy …đúng là em tu chín kiếp mới có huynh là anh …He he !