Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyệnlạđóđây. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyệnlạđóđây. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Khu chợ nguy hiểm nhất thế giới!

Theo báo Thanh Niên Online

Nhiều mảnh đời đánh đu với thần chết hằng ngày tại khu chợ độc đáo nhưng vào hàng nguy hiểm nhất thế giới cách Bangkok (Thái Lan) không xa.

Nghe tiếng còi tàu, Sukho bỏ dở câu chuyện với khách hàng, tay với vội những chiếc khay cá khô đặt sát đường ray đưa nhanh vào bên trong. Xong, ông đứng lên dựng cây chống mái che, mắt láo liên nhìn con tàu đang nhả khói, hụ còi liên tục tiến nhanh vào khu chợ. Chỉ vài giây, con tàu vượt qua gian hàng của Sukho và mất hút vào nhà ga. Ông lại hạ mái hiên, đưa khay cá khô ra lại sát đường ray và tiếp tục câu chuyện như thể không có gì xảy ra. Ở cái chợ Mea Klong này, mọi người quá quen với những chuyến tàu chạy mỗi ngày từ Mahathay vào tỉnh Samut Songkhram, cách thủ đô Bangkok 60 km.

 
“Quen rồi, không đáng sợ đâu anh !”

Trước ánh mắt lạ lẫm xen lẫn kinh hoảng của khách phương xa, hàng trăm hộ kinh doanh ở Mea Klong vẫn tỉnh bơ như thể không có gì đáng sợ trong khu chợ được cho là nguy hiểm nhất thế giới này.

Sống chết trong gang tấc

Chợ Mea Klong có từ lúc nào không ai còn nhớ nhưng nó tồn tại ít nhất đã 30 năm. Ban đầu chợ huyện Mea Klong phục vụ nhu cầu mớ rau, con cá của người dân trong vùng. Theo thời gian, chợ mở rộng ra khu vực xung quanh đến nhà ga và choàng sát đường ray, hình thành nên khu mua bán ngoài trời tấp nập không kém chợ chồm hổm thường thấy ở Việt Nam. Đường ray nằm ở cuối chợ nên nhìn từ ngoài vào không ai hình dung tử thần luôn chực chờ kẻ mua người bán. Đoạn đường ray dài khoảng nửa cây số bị che khuất bởi hàng hóa đủ các loại, mái hiên đủ các kiểu và cả những vị khách mọi quốc tịch hiếu kỳ đến xem.

 Hối hả dọn hàng, nép mình khi tàu chạy qua
Hối hả dọn hàng, nép mình khi tàu chạy qua

Chuyện mua bán diễn ra nhộn nhịp nhất là cuối tuần. Trong khi đó, những con tàu cứ vun vút 8 chuyến mỗi ngày, ra vào như con thoi. Những gian hàng sát sạt đường ray, không hàng rào che chắn, không lối thoát hiểm, chỉ có những góc nhỏ bên trong là chỗ để mọi người kịp ép mình vào khi con tàu trượt qua. Khoảng cách giữa người và tàu, giữa sự sống và cái chết chỉ hơn gang tay.

 Cảnh mua bán trở lại như cũ khi tàu đã chạy qua
Cảnh mua bán trở lại như cũ khi tàu đã chạy qua - Ảnh: Minh Quang

Sukho, 57 tuổi, cho biết ông bán ở chợ này hơn 20 năm nay. Cứ 4-5 giờ sáng, ông đã có mặt ở chợ và đến 6 giờ chiều thì dọn hàng. Ông được một người bạn cho ngồi chung không phải trả tiền thuê và chỉ trả tiền dọn dẹp vệ sinh vài chục baht một ngày cho nhân viên nhà ga. Với mấy khay cá khô, Sukho nuôi cả gia đình 4 miệng ăn trong ngần ấy năm. Khi được hỏi có sợ nguy hiểm khi bán hàng trên đường ray, ông cười: “Nhiều người nói nguy hiểm nhưng chúng tôi thấy vẫn an toàn, không có gì lo lắng nếu bạn biết cách tránh nó. Mọi người mua bán trong cái chợ này rành rẽ hành trình của các chuyến tàu không kém nhân viên nhà ga. Nhờ đó ai cũng có thể tránh được tai nạn”.

 

Những con tàu cứ vun vút 8 chuyến mỗi ngày, ra vào như con thoi. Những gian hàng sát sạt đường ray, không hàng rào che chắn, không lối thoát hiểm, chỉ có những góc nhỏ bên trong là chỗ để mọi người kịp ép mình vào khi con tàu trượt qua. Khoảng cách giữa người và tàu chỉ hơn gang tay như khoảng cách gang tấc giữa sự sống và cái chết




Giống ông Sukho, chị Lăng, 38 tuổi, cũng có suy nghĩ tương tự. Tâm sự với Thanh Niên, chị Lăng kể đến với ngôi chợ này khi mới 5-6 tuổi, đúng hơn là theo mẹ chị. Gia đình chị di cư từ Việt Nam sang Thái Lan hàng chục năm về trước và chị sinh ra ở bên này. Gia đình ở vùng đông bắc rồi bồng bế nhau vào Sumut Songkhram và ngôi chợ này là nơi lập nghiệp của cả nhà. Mẹ chị kinh doanh hàng thịt ở chợ đường ray này hơn 30 năm và giờ già yếu để lại cho con gái. Từ cái sạp thịt được mẹ truyền lại, chị cứ thế mà làm, cũng chẳng mở mang gì nhiều thêm. Vợ chồng chị Lăng và 3 đứa con giờ đều trông chờ vào hàng thịt nhưng cũng không đến nỗi thiếu thốn. Cùng với gia đình người chị gái, nhà chị Lăng là những người Việt hiếm hoi sống (và cận kề cái chết) cùng những chuyến tàu tại Mea Klong. Khi được hỏi về những chuyến tàu, chị Lăng nhìn tôi cười không chút lo lắng: “Không có gì sợ đâu anh. Tàu chạy có chuyến có giờ, chỉ cần chú ý một chút là an toàn. Ở đây ai cũng biết làm thế nào để không gây tai nạn cho mình. Hơn nữa tàu chạy vào ga nên tốc độ không nhanh như chạy ở ngoài”.

Du lịch cảm giác mạnh

Kỳ thật thì ai cũng sợ khi mới bắt đầu làm ăn ở đây nhưng vì cuộc mưu sinh nên họ đã “quên” cảm giác này và lâu ngày trở thành quen thuộc. Chị Lăng cũng thế, chị kéo cái sạp hàng thịt về phía trong như để minh họa cho tôi cách tránh tàu. Ở cái chợ đường ray này, nhiều tiểu thương thiết kế sạp giống kiểu của chị Lăng với bánh xe có thể trượt ra kéo vào vừa nhanh vừa tiện. Những hộ khác thì đặt hàng hóa trong khay sát mặt đất nhưng không quá cao để khi tàu chạy qua không lôi đi. Song một vật mà bất kỳ gian hàng nào cũng phải có là chiếc đồng hồ. Chị Lăng bảo nó được xem như vật hộ mệnh của người bán vì nhờ đồng hồ, họ có thể canh giờ tàu chạy và thu dọn hàng sạp kịp thời.

Dẫu ai cũng khăng khăng là an toàn nhưng ở đây từng xảy ra tai nạn chết người. Chị Lăng kể vụ đó cách đây khá lâu do một du khách nước ngoài mải lo chụp hình, khi con tàu lao tới thì vẫn đang ở giữa đường ray. Mọi người kêu toáng lên nhưng vị khách xấu số không hiểu và khi nhận ra thì đã quá muộn. Sau tai nạn, giới truyền thông Thái lên tiếng chỉ trích những người trong chợ vì không nhiệt tình giúp đỡ nạn nhân. Từ đó, giới chức địa phương quan tâm đến vấn đề an toàn hơn, một phần muốn đảm bảo tính mạng cho người mua kẻ bán, kế đến là muốn biến Mea Klong trở thành điểm du lịch độc đáo, thu hút khách thập phương.

Ông Sukho, chị Lăng và các hộ tiểu thương ở đây tâm sự với Thanh Niên rằng họ vẫn đeo bám Mea Klong, bởi “trượt” theo những chuyến tàu chính là một phần trong cuộc sống của mình. Từng chuyến tàu như cơn mưa rào ào tới rồi lại dứt và chợ vẫn nhộn nhịp cảnh mua bán, vẫn nổi tiếng và thu hút nhiều người, kể cả du khách nước ngoài. Nhất là với dân du lịch “bụi” đều muốn một lần ghé qua để nhìn thấy hoặc trải nghiệm cái cảm giác được cho là “đánh bạc với sinh mạng”.   

 

Minh Quang


Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Con chó sống bên mộ chủ suốt 6 năm

Nguồn: Báo Thanh Niên Online

Một con chó ở Argentina bỏ nhà và đến nằm cạnh mộ của chủ nhân suốt từ khi ông qua đời tới nay.



Con chó Capitán luôn ở cạnh ngôi mộ chủ suốt 6 năm qua. Ảnh: La Voz.

Con chó Capitán được ông Miguel Guzmán, sống ở thị trấn nhỏ Villa Carlos Paz, Argentina, mua làm quà tặng cậu con trai Damian vào năm 2005.

Một năm sau, ông Miguel Guzmán đột ngột mất. Sau đám tang, gia đình ông không tìm thấy Capitán nữa. Họ nghĩ nó đã chết hoặc sống ở gia đình khác. Cho đến một ngày, gia đình tới nghĩa trang để thăm Miguel và nhìn thấy con chó đang ngồi bên cạnh ngôi mộ của Miguel.

"Con trai tôi đã hét lên đó là Capitán. Con chó tiến lại gần chúng tôi, sủa và rên lên như thể đang khóc", bà quả phụ Verónica Moreno nói với tờ La Voz del Interior của Argentinian.

Điều làm gia đình bà ngạc nhiên là tại sao Capitán lại biết nơi an nghỉ của ông chủ.

"Chủ nhật tuần tiếp theo, chúng tôi tới nghĩa trang và con chó vẫn ở đó. Lần này, nó theo chúng tôi về nhà và ở lại một lúc, sau đó quay về nghĩa trang", bà Verónica cho biết.

Con chó có thể ở cạnh ngôi mộ cho tới khi chết. Ảnh: La Voz.

Giám đốc nghĩa trang, ông Héctor Baccega cho biết, lần đầu tiên thấy con chó, nó đi một mình và lòng vòng xung quanh nghĩa trang cho đến khi tìm thấy mộ của chủ nhân.

"Đúng 6h tối mỗi ngày nó lại nằm bên mộ và ở đó suốt đêm", giám đốc nghĩa trang nói.

Con trai Miguel Guzmán cho biết, cậu bé nhiều lần đưa con chó về nhà để nó có cuộc sống mới, nhưng lần nào Capitán cũng quay về nghĩa trang. "Cháu nghĩ con chó sẽ ở đây cho đến khi chết. Nó đang chăm sóc bố cháu", cậu bé nói.

Hương Thu


Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Thán phục trước khả năng ngụy trang của những loài động vật!

(Dân trí) - Để sinh tồn trong cuộc sống tự nhiên đầy khắc nghiệt, những loài động vật thường lựa chọn cách ngụy trang để hòa lẫn thân mình với môi trường xung quanh. Bên cạnh đó, cách thức này cũng thường được nhiều loài vật sử dụng để rình rập và săn mồi.
Một chú ếch với lớp da sần sùi và màu sắc ẩn mình dưới lớp rêu. Ảnh chụp tại Việt Nam.

Một con nhện đang ẩn giấu thân mình trên thân cây. Ảnh chụp tại Thái Lan.

Một con tắc kè đuôi lá với “màn hóa trang” hoàn hảo, với hình dáng thân như những chiếc lá màu nâu. Ảnh chụp tại vườn quốc gia Madagasca.

Một con cóc-mặt-dơi đang lẫn trốn dưới đống lá khô. Ảnh chụp tại vườn quốc gia Amacayacu ở Colombia.

Một con châu chấu lá, còn được biết đến với tên gọi châu chấu rừng, có hình dáng cơ thể như một chiếc lá. Ảnh chụp tại Colombia.

Một con nhện vàng đang ẩn mình trong đám hoa vàng để chờ con mồi.

Thật khó để nhận ra con chim thuộc loài Potoo này đang đậu trên cành cây.

Một con ếch lá đang ngụy trang trong đống lá rừng.

Một con cá bơn măt đỏ đang phủ mình dưới cát.

Một con châu chấu ở Florida (Mỹ) với thân hình và màu sắc như một chiếc lá.

Một con châu chấu đang ẩn mình vào rêu ở Costa Rica.

Con bọ ngựa trắng này như một bộ phận của đóa hoa lan.

Giống cá Sandad giấu mình dưới đóng sỏi dưới đáy đại dương.

Con bọ nhảy này bảo vệ chính mình bằng màu sắc đỏ giống như lớp đất dưới chân nó.

Con thằn lằn đá với màu sắc cơ thể như những phiến đá, ẩn mình trên vách núi ở Namibia.

Một con bướm ngài đang tự che giấu thân mình.

Những con ếch thủy tinh tại Vườn quốc gia Manu ở Peru.

Huy Phạm
Theo Telegraph

Mèo dổ em bé :-))

Mèo ân cần “dỗ dành” em bé khóc
(Dân trí) - Một chú mèo đen có tên Stewie đã nổi tiếng trên Yotube khi đoạn video ghi lại cảnh chú ân cần dỗ dành một bé trai ngủ đang khóc giống một bà mẹ đang âu yếm con được tải lên mạng.
 

Anh Aaron Grant đã ghi lại đoạn video này. Đoạn video cho thấy khi em bé đang khóc, chú mèo Stewie đã dùng chân xoa xoa lên đầu em bé để cho bé khỏi khóc.
 
Con mèo hoàn toàn không lạnh nhạt hay thờ ơ trước một em bé đang khóc. Không giống như những khi vồ mồi, chú đã nhẹ nhàng dùng chân đặt lên đầu em bé rồi dỗ dành em bé như một người chị, sau đó em bé đã nín khóc và ngủ ngon lành.

Đoạn video này được quay tại căn nhà riêng của Grant. Sau khi được tung lên mạng, đoạn video đã nhanh chóng thu hút được hơn 350.000 lượt người, và cho đến thời điểm này, con số đã lên đến hơn gần 3 triệu lượt xem.
Một người xem trên có tên Taliebev bình luận: “Thật là khác thường, động vật cũng có thể làm tốt như còn người vậy”.

Xem video:
 
 
Lê Kiên
Theo Metro

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Nghèo, khổ, tửng... nhưng tâm hồn rất sạch!


Ông lão nhặt rác trả lại 45 triệu đồng nhặt được!

Cái tin ông Trần Văn Cho (61 tuổi), trú tổ 28, phường Thuận Phước, Hải Châu, Đà Nẵng) nhặt được 45 triệu đồng đem đến Công an phường Nam Dương để trả cho người bị mất khiến khắp xóm nghèo ven cảng cá Thuận Phước xôn xao.
Dù hoàn cảnh còn rất khó khăn nhưng ông Trần Văn Cho vẫn đem số tiền nhặt được đến Công an phường Nam Dương để trả cho người bị mất.
 

Có vài người nghĩ cạn thì tiếc rẻ, thời buổi chừ có ai dại bằng ông Cho. 45 triệu đồng đối với dân xóm nghèo là một số tiền quá lớn, vậy mà ông Cho nghèo nhất xóm không tham của quả là chuyện “lạ đời”.

 

Mấy chị hàng xóm hiểu gia cảnh khó khăn của ông Cho thì nói: Có lẽ đó là lúc “tỉnh” nhất của ông Cho, cũng bởi hơn lúc nào hết ông Cho “tửng” (bà con trong xóm vẫn thường gọi) đang rất cần tiền, cần lắm để chạy chữa thuốc men cho mẹ già đang lâm bệnh nặng. Bản thân gia đình ông thì bữa đói bữa no, lo kiếm cơm từng bữa. Vậy mà khi nhặt được “lộc trời” ông đã không hề vì cái nghèo, cái khổ của bản thân mà “tham”.

 

Còn ông Cho, mặc ai nói ngả nói nghiêng, ông chỉ thật thà bảo: “Tui nghèo nhưng sạch”. Dẫu ông Cho đang sống trong căn nhà cấp 4 nằm trong con hẻm nhỏ chật hẹp ẩm ướt của phường Thuận Phước. Lại mang căn bệnh thần kinh, lúc tỉnh lúc “mê”, nhưng người đàn ông cô độc không vợ con ấy lại phải kiêm vai trò “trụ cột” nuôi sống cả nhà gồm mẹ già và cô em gái không chồng cũng hơn cái tuổi 40. Mẹ ông Cho nay đã 94 tuổi đau ốm quanh năm, mấy hôm nay, Đà Nẵng trở lạnh căn bệnh tim của bà cụ lại tái phát.
 
Chị Phạm Thị Thanh Hải vui mừng nhận lại số tiền 45 triệu đồng bị mất từ tay CA phường Nam Dương.

 

Thương mẹ lắm, nhưng hằng ngày, khi những cơn đau đầu không hành hạ, ông lại lần từng bước lang thang khắp các hang cùng ngỏ hẻm để tìm đồ phế liệu nhặt nhạnh từ rác kiếm được chưa đầy 20 - 30 ngàn… số tiền ấy cũng chỉ đủ mua gạo, làm sao có tiền để đưa mẹ đi chữa trị.!? Vậy là, mặc cho đêm hôm giá rét, mặc cho ngày nắng ngày mưa ông Cho chỉ biết cô độc lầm lũi khắp nơi, bới từng thùng rác, đi khắp các hàng quán để nhặt vỏ lon, chỉ mong chắt chiu được tiền chữa bệnh cho mẹ…

 

Ngày cuối năm, một tin vui đến với gia đình ông Cho: Để kịp thời động viên hành động đẹp của ông Trần Văn Cho, Chủ tịch UBND quận Hải Châu đã tặng giấy khen và 2 triệu đồng tiền thưởng.

 

Trước đó, chị Phạm Thị Thanh Hải (31 tuổi, trú tổ 46, phường Thạc Gián, quận Thanh Khê), người mất số tiền 45 triệu đồng khi nhận lại tài sản đã tặng ông Cho 1,5 triệu đồng và 10 kg gạo. Hy vọng với số tiền thưởng ấy, đủ để ông Cho đưa mẹ già vào viện khám và điều trị kịp thời…!

 


Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

Rừng thu Scotland

Bài trên báo VN Express

Rừng thu Scotland

Khu rừng quốc gia Hermitage tọa lạc tại thị trấn Dunkeld, Scotland, mang vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ và trầm mặc. Mùa thu nơi đây chưa chín tới nhưng vẫn mê hoặc lòng người.


Dòng sông êm đềm trôi giữa rừng thu mênh mang.
Mùa thu vàng lặng lẽ rũ mình bên bờ sông xanh biêng biếc.
Mùa thu hai bên đường quyến luyến người đi.
Sắc thu giao thoa trên những rặng cây.
Thu soi mình bên suối trong.
Nắng chiều thu còn vương trên những ngọn thông.
Du khách lãng đãng trong chiều thu.
Con suối mùa thu róc rách chảy xuyên qua giữa rừng thu thăm thẳm.
Đường vào rừng chớm thu.
Con đường mùa thu vắng đầy gió và lá rụng.

Nguyễn Quý Minh


Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Tư liệu thể thao: Võ sư Hà Châu đã ra đi

Người Già mời các bạn xem thông tin này và tưởng nhớ đến một nhân tài võ thuật miền Nam...

Nguồn: Báo Pháp Luật

Từ những năm 1960, ông đã làm kinh hoàng thế giới khi cho xe hủ lô 12 tấn cán qua người...

Năm 1959, tại sân Tao Đàn, nhiều người trong đó có cả các võ sư thế giới đã kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến võ sư Hà Châu biểu diễn hàng loạt tiết mục khó tin như dùng sức người kéo ngược lại hai chiếc xe tải GMC chạy hai chiều, bẻ cong còng số 8, uốn thép bằng răng và kinh hoàng nhất là nằm yên cho xe hủ lô 12 tấn cán qua người… Sau những tiết mục đấy, nhiều võ sư từng xưng hùng xưng bá ở nhiều nơi đã tôn ông Hà Châu làm thầy.

Đại lực sĩ Hà Châu nói đấy chỉ là “trò vặt” và điều ông lo ngại lại là có những màn trình diễn của ông không được “cấp phép” cho diễn vì sợ ông… bẹp ruột mà chết.

Có lần năm 1961, võ sư Châu diễn ở Trà Vinh và phải cam kết “chết bỏ” rồi còn bị bắt lăn tay mới được tỉnh trưởng cho phép diễn. Lần ấy ông tài xế điều khiển chiếc hủ lô khi cán ngang người lực sĩ Hà Châu không biết sợ thế nào mà xe chết máy khi đang ở trên người lực sĩ. Phải 30 giây sau xe mới nổ máy lại được và chạy qua trong sự hú hồn của nhiều người khi chứng kiến lực sĩ Hà Châu gồng mình chịu trận…

Võ sư Hà Châu trong tiết mục để xe hủ lô 12 tấn cán qua người. Ảnh: Tư liệu

Sau lần diễn đó, huyền thoại về lực sĩ Hà Châu lan truyền đi khắp nơi và có câu chuyện còn thêu dệt là ông đã chết sau lần diễn đấy.

Thực chất thì ông quy ẩn mãi đến năm 1987 mới xuất hiện lại và biểu diễn tại Hà Nội rồi TP.HCM với những màn trình diễn còn rùng rợn hơn như nằm cho xe buýt 50 chỗ ngồi chất đầy người chạy qua, dùng đầu húc đổ cả bức tường dày hơn 10 cm.

Có một tiết mục mà ông lên kế hoạch nhưng Sở TDTT TP.HCM hồi đấy không cho diễn đó là dùng hệ thống ròng rọc kéo tảng đá 300 kg lên cao rồi thả xuống ngực ông trong tư thế nằm vận nội công. Chính ông giám đốc Sở khi nghe màn trình diễn nguy hiểm đấy đã ra lệnh cấm vì không tin ông có thể sống được với màn biểu diễn đấy.

Tháng 10-1993, một phái đoàn ở Nga mời ông sang đấy biểu diễn và người Nga sau các tiết mục đã hùa nhau lên sân khấu mang những mảnh đá, sắt… về làm kỷ niệm và xem ông như một huyền thoại của làng võ thế giới. Sau lần đấy rất nhiều học trò ở tận trời Âu bỏ xứ theo ông luyện võ.

Cách đây bốn năm (2007), bẵng đi sau 20 năm quy ẩn, võ sư Hà Châu đã xuất hiện lại và tham dự đêm võ Cửu Long với sự tham dự của chín môn phái. Nhìn ông với mái tóc bạc trắng choàng chiếc áo nhung đen với dây thắt lưng bản to và trang phục toàn trắng bước lên sân khấu ai cũng trợn tròn mắt kinh ngạc với những màn biểu diễn sắc và lạ như xưa dù tuổi tác đã 84. Cả hội trường vỗ tay khi ông chặt ghế ba lần không gãy và xoay sang cầm ghế phang thẳng vào đầu mình vỡ tan tành.

Đấy cũng là lần cuối nhiều người còn nhìn thấy đại lực sĩ biểu diễn…

Những ngày cuối đời, hình ảnh một anh Tây tất bật chạy ngược xuôi từ lò võ ở Trần Não, quận 2 qua BV An Sinh để lo cho lực sĩ Hà Châu thật là cảm động. Ông Tây đấy là một môn sinh bỏ xứ theo thầy Hà Châu luyện võ và sống với thầy như hai cha con. Anh lo từng miếng sữa đút tận miệng, mong thầy qua khỏi như bao tiết mục mà thầy đã làm nhiều người đứng tim rồi bùng lên với những cảm xúc thật lạ.

Lần này thì thầy Châu không qua được. Người thầy mà cả đời chưa một lần phải uống thuốc nhưng vì nể học trò khuyên răn đã phải vào bệnh viện chữa trị. Lần đầu ông biết đến mũi kim, chai nước biển cũng là lần ông không thắng được số phận.

Ông mất đi để lại cho làng võ Việt Nam sự tiếc thương vô bờ. Không chỉ những người yêu võ mà thế giới tiếc một người võ sư đã đi vào huyền thoại…

Cây đại thụ ấy đã ra đi…

LỮ ĐẮC LONG


Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Đừng đùa với ớt!

Bạn thân thương biết rỏ NG "thích đắng cay" nên gửi cho thông tin này. Chao ui, tui iu bạn lắm như iu cay đắng vậy đó! Dù sao cũng sẽ suy nghĩ lại trước khi ăn đến trái ớt hiểm thứ sáu trong mổi bửa cơm vậy(Loại ớt xanh có thể một trái, nhưng ớt Ấn hoặc ớt Xì thì hổng dám đâu, vài lát thôi đủ xé từ môi đến tận bao tử rồi!)
Nhiều người đã lãnh đủ khi dám đùa giỡn với loại gia vị cực nóng này.

Không có ai được vinh danh là người thắng cuộc trong cuộc thi ăn món cà-ri “sát thủ” Kismot Killer, với thành phần gồm một số loại ớt cay nhất thế giới, do nhà hàng Ấn Độ Kismot ở Edinburg (Scotland) tổ chức. Một số thí sinh đã ngã vật ra sàn và ôm bụng quằn quại trong đau đớn, miệng không ngớt ói mửa cho đến khi ngất xỉu.
Theo tờ Daily Mail, phía nhà hàng đã mời 2 nhân viên y tế đến giám sát cuộc thi để lập tức cấp cứu trong trường hợp khẩn cấp, và họ đã quá tải khi nhiều thí sinh lâm vào tình trạng vật vã, buộc phải gọi xe cứu thương liên tục. Trong số đó, một sinh viên tên Curie Kim chỉ mới nếm vài thìa cà-ri Kismot Killer, đã bị đau dạ dày quá sức, nôn mửa liên tục suốt 2 giờ. Cũng may là chẳng có ai kiện nhà hàng này, vì trước khi thi tài các thí sinh được yêu cầu ký vào giấy cam kết không được quy trách nhiệm cho ban tổ chức trong bất kỳ tình huống nào.

Từ sự kiện trên, câu hỏi được đặt ra là liệu ăn cay quá có ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe con người không? Có ai chết vì ăn cay quá mức chưa? Trả lời vấn đề này, giáo sư Paul Bosland của Đại học bang New Mexico, kiêm Giám đốc Viện Ớt, khẳng định ớt có thể gây chết người. Là người phát hiện loại ớt cay nhất thế giới State Bhut Jolokia, chuyên gia Bosland cho biết trên lý thuyết, tử vong vì ớt có thể xảy ra. Một cuộc nghiên cứu vào năm 1980, được lưu trên website của Thư viện Y học quốc gia Mỹ, đã tính toán được rằng 1,5 kg ớt bột cực cay có thể giết chết một người nặng 68 kg. Tuy nhiên, điều may mắn là cơ thể thường phản ứng kích liệt trước khi một cá nhân nuốt đủ số ớt có thể gây tử vong. Còn nếu ăn lai rai số ớt bột trên trong cả năm, chẳng chuyện gì xảy ra cả.
Khi vào cơ thể, ớt làm tăng tốc mọi thứ. Nó kích hoạt hệ thống thần kinh giao cảm, vốn giúp kiểm soát hầu hết cơ quan nội tạng của cơ thể, nhằm tiêu thụ nhiều năng lượng hơn, dẫn đến tình trạng cơ thể đốt nhiều calorie hơn. “Ăn ớt có liên quan đến sự gia tăng tỷ lệ trao đổi chất và khả năng sinh nhiệt”, giáo sư John Prescott của Đại học Sussex và là tổng biên tập tờ Food Quality and Preference cho biết, “Capsaicin, thành phần có trong ớt, làm viêm mô nên chất nhớt trong bao tử hoặc ruột non, ruột già có thể bị ảnh hưởng nếu ăn quá nhiều ớt”.  Tình trạng viêm mô giải thích tại sao những người tham gia cuộc thi ăn Kismot Killer có cảm giác giống như bị cưa máy xé toạc bụng dạ mình. Ăn quá nhiều đồ cay cũng có thể khiến bạn bị ợ chua...
Hai trong số những người dự thi dưới đây đã ngất xỉu vì món càri Kismot Killer


Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

Đọc báo giùm bạn: Phố đêm Phước Lộc Thọ trên đường Bolsa

Nguồn: SaiGon Echo


Phố đêm Phước Lộc Thọ trên đường Bolsa
Tác Giả: Nguyễn Tài Ngọc   
Thứ Tư, 24 Tháng 8 Năm 2011 19:58


 Tổng số hôn nhân trong năm 2009 ở Mỹ là 2,080,000, và ly dị là 840,000*. Có nghĩa là cứ mười anh xin phép được nắm tay em trọn đời thì bốn chị xin mấy anh bỏ tay em ra. Người Việt Nam ở Hoa Kỳ cũng nằm trong sác xuất này, một tỷ lệ khá cao so với ở quê nhà: trong một triệu hôn nhân thì chỉ có một ly dị.

Tại sao ở Mỹ ly dị quá nhiều? Lý do đơn giản là sinh hoạt giải trí vào buổi tối sau khi đi làm về hoàn toàn không hiện hữu, thật nhàm chán. Ở Paris hay SàiGòn, chín hay mười giờ tối ra đường người ngợm đông nghẹt, hàng quán khắp nơi; trong khi ở Mỹ chín giờ tối ai nấy đã vào chuồng ngủ. Vợ chồng vì thế tối ngày chẳng có gì làm, đâm ra chán nhau nên ly dị.

 Ông Frank Yao, chủ nhân mall Phước Lộc Thọ trên đường Bolsa vì thế nẩy ra ý kiến bắt đầu vào cuối tháng 6 mở hàng quán đêm ở parking trước  Phước Lộc Thọ vào chiều Thứ Sáu, Thứ Bẩy và Chủ Nhật, đến 12 giờ đêm.Nhân dịp đi ăn tối với một vợ chồng bạn ở Thụy Sĩ  ở Santa Ana, vợ chồng tôi nán lại ghé qua xem Phố đêm trước khi về nhà. Lái xe vào parking  tìm chỗ đậu, không ai có thể phủ nhận là Phố đêm này vừa mới mở đã thành công. Số xe đậu khá đông, phải chạy ra parking sau mới có chỗ.

Tiến ra phía trước Phước Lộc Thọ, một người sẽ thấy ngay một khán đài dã chiến, nơi các ca sĩ chưa-lên-mà-đã-xuống thực tập. 5, 6, cái bàn và chừng ba chục chiếc ghế xếp thành hàng một cho khách hàng ngồi, và giống như dân số nữ giới so với nam giới ở chùa Phước Hòa, số ghế có cho số khách muốn ngồi quá ư là ít. Hai trong ba cửa hàng là tiệm ăn. Cháo lòng, thịt nướng, gỏi bò khô đu đủ, miến gà, chè, bắp nướng, nước mía… món gì cũng có, chỉ thiếu có mỗi món thịt cầy. Món thức ăn nhiều hàng quán bán nhất là hột vịt lộn.

 Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy hai anh Mỹ trắng xem một gian hàng bán thịt nướng và hột vịt lộn. Thấy tôi chụp hình mấy trái trứng, anh ta múc ra một trái và bảo tôi chụp thêm một tấm nữa. Người Mỹ rất kinh dị khi thấy dân Á Đông ăn hột vịt lộn nên tôi hỏi làm sao biết mà đến đây mướn sạp để bán. Anh ta nói với tôi là anh ta có một người bạn gái Việt Nam.

 Ấy, thế mới là yêu chứ: Yêu nhau cau bẩy bổ ba, Em nói anh đi bán hột vịt lộn thì anh dạ liền, nghe em.

Tiệm ăn nào cũng tương đối đắt hàng, khách đứng xếp hàng mua tương đối đông. Lều bán những thứ khác như đồ chơi trẻ em, DVD nhạc Việt Nam, quần áo, trang sức, vật lưu niệm… tương đối vắng khách. Số bố mẹ dẫn con nít ra đây cũng đông. Một món đồ chơi con nít cầm chơi nhiều nhất là súng nhựa bắn bong bóng xà-bông.  Khu bàn ghế cho người ta ngồi ăn đông nhung nhúc những người.

Chung quanh một băng ghế đá là một nhóm đàn ông mà người nào đi ngang qua không thể nào không khâm phục tài nói sinh ngữ ngoại quốc của họ: ai cũng nói tiếng Đức lưu lót trôi chẩy, mở miệng nói một câu là có một chữ Đ.M. Đ. gì mà lắm thế, mỗi một lần nói là mỗi một lần Đ.M.

 Sức những ông này khỏe thật.Chúng tôi đi bộ rảo một vòng độ nửa tiếng rồi về nhà. Phố đêm Phước Lộc Thọ là một cảnh tượng vui mắt, thế nhưng trong tâm trí tôi, tôi sẽ không trở lại lần thứ hai. Tôi hỏi ý kiến của vợ tôi xem nàng nghĩ như thế nào, và dĩ nhiên thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn,  ý nghĩ của nàng cũng giống như của tôi.Khi vừa mới bước vào xem những gian hàng, ý tưởng đầu tiên của tôi là “Không khác gì ở Việt Nam!”. 

Khách hàng là người Việt Nam, cá tính là người Việt Nam nên “không khác gì ở Việt Nam” là lẽ đương nhiên: Dân Việt Nam như dân Trung Hoa ăn nói lớn tiếng eo éo khắp nơi, không đếm xỉa đến sự có mặt chung quanh của người khác. Hàng quán xếp đặt bừa bộn cẩu thả với mục đích kiếm tiền không chú trọng về hình thức, chỉ có khách Việt Nam mới đến mua, không thể nào hấp dẫn du khách nước ngoài.

Rác rưới khắp mọi nơi, nhiều gần bằng đống rác vĩ đại ở trên đường Nguyễn Thiện Thuật gần chợ Bàn Cờ. Thùng rác để ở đó chứ không phải không, nhưng quá ít, vỏn vẹn vài cái, đầy ắp không thấy ai đổ. Nhưng nếu thùng rác có trống cũng chẳng ai chịu tốn sức đi vài bước đến thùng rác vì khi ăn xong, người ta bỏ ly đĩa giấy đầy khắp trên mặt đường. Có người dọn dẹp thì dại gì mình không xả rác xuống đất! Tàn thuốc lá thì khỏi nói: vất nhan nhãn trên mặt đường.Chỉ trừ khi tháp tùng bạn bè từ xa đến đi xem thắng cảnh, Phố đêm Phước Lộc Thọ đối với tôi bây giờ là: Adios, Sayonara, không cần trở lại lần thứ hai.