Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Khu chợ nguy hiểm nhất thế giới!

Theo báo Thanh Niên Online

Nhiều mảnh đời đánh đu với thần chết hằng ngày tại khu chợ độc đáo nhưng vào hàng nguy hiểm nhất thế giới cách Bangkok (Thái Lan) không xa.

Nghe tiếng còi tàu, Sukho bỏ dở câu chuyện với khách hàng, tay với vội những chiếc khay cá khô đặt sát đường ray đưa nhanh vào bên trong. Xong, ông đứng lên dựng cây chống mái che, mắt láo liên nhìn con tàu đang nhả khói, hụ còi liên tục tiến nhanh vào khu chợ. Chỉ vài giây, con tàu vượt qua gian hàng của Sukho và mất hút vào nhà ga. Ông lại hạ mái hiên, đưa khay cá khô ra lại sát đường ray và tiếp tục câu chuyện như thể không có gì xảy ra. Ở cái chợ Mea Klong này, mọi người quá quen với những chuyến tàu chạy mỗi ngày từ Mahathay vào tỉnh Samut Songkhram, cách thủ đô Bangkok 60 km.

 
“Quen rồi, không đáng sợ đâu anh !”

Trước ánh mắt lạ lẫm xen lẫn kinh hoảng của khách phương xa, hàng trăm hộ kinh doanh ở Mea Klong vẫn tỉnh bơ như thể không có gì đáng sợ trong khu chợ được cho là nguy hiểm nhất thế giới này.

Sống chết trong gang tấc

Chợ Mea Klong có từ lúc nào không ai còn nhớ nhưng nó tồn tại ít nhất đã 30 năm. Ban đầu chợ huyện Mea Klong phục vụ nhu cầu mớ rau, con cá của người dân trong vùng. Theo thời gian, chợ mở rộng ra khu vực xung quanh đến nhà ga và choàng sát đường ray, hình thành nên khu mua bán ngoài trời tấp nập không kém chợ chồm hổm thường thấy ở Việt Nam. Đường ray nằm ở cuối chợ nên nhìn từ ngoài vào không ai hình dung tử thần luôn chực chờ kẻ mua người bán. Đoạn đường ray dài khoảng nửa cây số bị che khuất bởi hàng hóa đủ các loại, mái hiên đủ các kiểu và cả những vị khách mọi quốc tịch hiếu kỳ đến xem.

 Hối hả dọn hàng, nép mình khi tàu chạy qua
Hối hả dọn hàng, nép mình khi tàu chạy qua

Chuyện mua bán diễn ra nhộn nhịp nhất là cuối tuần. Trong khi đó, những con tàu cứ vun vút 8 chuyến mỗi ngày, ra vào như con thoi. Những gian hàng sát sạt đường ray, không hàng rào che chắn, không lối thoát hiểm, chỉ có những góc nhỏ bên trong là chỗ để mọi người kịp ép mình vào khi con tàu trượt qua. Khoảng cách giữa người và tàu, giữa sự sống và cái chết chỉ hơn gang tay.

 Cảnh mua bán trở lại như cũ khi tàu đã chạy qua
Cảnh mua bán trở lại như cũ khi tàu đã chạy qua - Ảnh: Minh Quang

Sukho, 57 tuổi, cho biết ông bán ở chợ này hơn 20 năm nay. Cứ 4-5 giờ sáng, ông đã có mặt ở chợ và đến 6 giờ chiều thì dọn hàng. Ông được một người bạn cho ngồi chung không phải trả tiền thuê và chỉ trả tiền dọn dẹp vệ sinh vài chục baht một ngày cho nhân viên nhà ga. Với mấy khay cá khô, Sukho nuôi cả gia đình 4 miệng ăn trong ngần ấy năm. Khi được hỏi có sợ nguy hiểm khi bán hàng trên đường ray, ông cười: “Nhiều người nói nguy hiểm nhưng chúng tôi thấy vẫn an toàn, không có gì lo lắng nếu bạn biết cách tránh nó. Mọi người mua bán trong cái chợ này rành rẽ hành trình của các chuyến tàu không kém nhân viên nhà ga. Nhờ đó ai cũng có thể tránh được tai nạn”.

 

Những con tàu cứ vun vút 8 chuyến mỗi ngày, ra vào như con thoi. Những gian hàng sát sạt đường ray, không hàng rào che chắn, không lối thoát hiểm, chỉ có những góc nhỏ bên trong là chỗ để mọi người kịp ép mình vào khi con tàu trượt qua. Khoảng cách giữa người và tàu chỉ hơn gang tay như khoảng cách gang tấc giữa sự sống và cái chết




Giống ông Sukho, chị Lăng, 38 tuổi, cũng có suy nghĩ tương tự. Tâm sự với Thanh Niên, chị Lăng kể đến với ngôi chợ này khi mới 5-6 tuổi, đúng hơn là theo mẹ chị. Gia đình chị di cư từ Việt Nam sang Thái Lan hàng chục năm về trước và chị sinh ra ở bên này. Gia đình ở vùng đông bắc rồi bồng bế nhau vào Sumut Songkhram và ngôi chợ này là nơi lập nghiệp của cả nhà. Mẹ chị kinh doanh hàng thịt ở chợ đường ray này hơn 30 năm và giờ già yếu để lại cho con gái. Từ cái sạp thịt được mẹ truyền lại, chị cứ thế mà làm, cũng chẳng mở mang gì nhiều thêm. Vợ chồng chị Lăng và 3 đứa con giờ đều trông chờ vào hàng thịt nhưng cũng không đến nỗi thiếu thốn. Cùng với gia đình người chị gái, nhà chị Lăng là những người Việt hiếm hoi sống (và cận kề cái chết) cùng những chuyến tàu tại Mea Klong. Khi được hỏi về những chuyến tàu, chị Lăng nhìn tôi cười không chút lo lắng: “Không có gì sợ đâu anh. Tàu chạy có chuyến có giờ, chỉ cần chú ý một chút là an toàn. Ở đây ai cũng biết làm thế nào để không gây tai nạn cho mình. Hơn nữa tàu chạy vào ga nên tốc độ không nhanh như chạy ở ngoài”.

Du lịch cảm giác mạnh

Kỳ thật thì ai cũng sợ khi mới bắt đầu làm ăn ở đây nhưng vì cuộc mưu sinh nên họ đã “quên” cảm giác này và lâu ngày trở thành quen thuộc. Chị Lăng cũng thế, chị kéo cái sạp hàng thịt về phía trong như để minh họa cho tôi cách tránh tàu. Ở cái chợ đường ray này, nhiều tiểu thương thiết kế sạp giống kiểu của chị Lăng với bánh xe có thể trượt ra kéo vào vừa nhanh vừa tiện. Những hộ khác thì đặt hàng hóa trong khay sát mặt đất nhưng không quá cao để khi tàu chạy qua không lôi đi. Song một vật mà bất kỳ gian hàng nào cũng phải có là chiếc đồng hồ. Chị Lăng bảo nó được xem như vật hộ mệnh của người bán vì nhờ đồng hồ, họ có thể canh giờ tàu chạy và thu dọn hàng sạp kịp thời.

Dẫu ai cũng khăng khăng là an toàn nhưng ở đây từng xảy ra tai nạn chết người. Chị Lăng kể vụ đó cách đây khá lâu do một du khách nước ngoài mải lo chụp hình, khi con tàu lao tới thì vẫn đang ở giữa đường ray. Mọi người kêu toáng lên nhưng vị khách xấu số không hiểu và khi nhận ra thì đã quá muộn. Sau tai nạn, giới truyền thông Thái lên tiếng chỉ trích những người trong chợ vì không nhiệt tình giúp đỡ nạn nhân. Từ đó, giới chức địa phương quan tâm đến vấn đề an toàn hơn, một phần muốn đảm bảo tính mạng cho người mua kẻ bán, kế đến là muốn biến Mea Klong trở thành điểm du lịch độc đáo, thu hút khách thập phương.

Ông Sukho, chị Lăng và các hộ tiểu thương ở đây tâm sự với Thanh Niên rằng họ vẫn đeo bám Mea Klong, bởi “trượt” theo những chuyến tàu chính là một phần trong cuộc sống của mình. Từng chuyến tàu như cơn mưa rào ào tới rồi lại dứt và chợ vẫn nhộn nhịp cảnh mua bán, vẫn nổi tiếng và thu hút nhiều người, kể cả du khách nước ngoài. Nhất là với dân du lịch “bụi” đều muốn một lần ghé qua để nhìn thấy hoặc trải nghiệm cái cảm giác được cho là “đánh bạc với sinh mạng”.   

 

Minh Quang


Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Phổ biến bài viết hay(tác giả: Cụ Lê Phục Quốc)

Ngũ Tuần,
Lục Tuần,
Thất Tuần,
Bát Tuần,
Chưa phải là già!!!!!!!!
Photobucket

Cái sướng của người lớn tuổi
Già thì khổ, ai cũng biết. Sinh, lão, bệnh, tử ! Nhưng già vẫn có thể sướng. Muốn sống lâu thì phải già chớ sao !
Già có cái đẹp của già.
Trái chín cây bao giờ cũng ngon hơn trái giú ép. Cái sướng đầu tiên của già là biết mình… già, thấy mình già, như trái chín cây thấy mình đang chín trên cây. Nhiều người chối từ già, chối từ cái sự thật đó và tìm cách giấu cái già đi, như trái chín cây ửng đỏ, mềm mại, thơm tho mà ráng căng cứng, xanh lè thì coi hổng được. Mỗi ngày nhìn vào gương, người già có thể phát hiện những vẻ đẹp bất ngờ như những nếp nhăn mới xòe trên khóe mắt, bên vành môi, những mớ tóc lén lút bạc chỗ này chỗ nọ, cứng đơ, xơ xác … mà không khỏi tức cười ! Quan sát nhìn ngắm mình như vậy, ta mới hiểu hai chữ "sồng sộc" của Hồ Xuân Hương:
"Chơi xuân kẻo hết xuân đi.
Cái già sồng sộc nó thì theo sau !".
Có lẽ nữ sĩ lúc đó mới vào lứa tuổi 40 ! Thời ta bây giờ, 40 tuổi lại là tuổi đẹp nhất. Phải đợi đến 70, thất thập cổ lai hy, thì mới gọi là bắt đầu già (?) Nếu trong tương lai, khi con người sống đến 160 tuổi thì 80 lại là tuổi đẹp nhất !
Tuy nói vậy, thực tế, già thì khó mà sướng. Con người ta có cái khuynh hướng dễ thấy khổ hơn. Khổ dễ nhận ra, còn sướng thì khó biết ! Một người luôn thấy mình …sướng thì không khéo người ta nghi ngờ hắn có vấn đề … tâm thần ! Nói chung, người già có 3 nỗi khổ thường gặp nhất, nếu giải quyết đựơc sẽ giúp họ sống "trăm năm hạnh phúc":
1.- * Một là thiếu bạn !
Nhìn qua nhìn lại, bạn cũ rơi rụng dần… Thiếu bạn, dễ hụt hẫng, cô đơn và dĩ nhiên… cô độc. Từ đó dễ thấy mình bị bỏ rơi, thấy không ai hiểu mình ! Quay quắt, căng thẳng, tủi thân. Lúc nào cũng đang như "Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt / Ta nằm dài nghe ngày tháng dần qua…!".
Người già chỉ sảng khoái khi được rôm rả với ai đó, nhất là những ai "cùng một lứa bên trời lận đận"… Gặp được bạn tâm giao thì quả là một liều thuốc bổ mà không bác sĩ nào có thể biên toa cho họ mua được !
Để giải quyết chuyện này, ở một số nước tiên tiến, người ta mở các phòng tư vấn, giới thiệu cho những người già cùng sở thích, cùng tánh khí, có dịp làm quen với nhau. Người già tự giới thiệu mình và nêu "tiêu chuẩn" người bạn mình muốn làm quen. Nhà tư vấn sẽ "matching" để tìm ra kết quả và làm … môi giới … Dĩ nhiên môi giới cho họ kết bạn. Còn sau này họ thấy tâm đầu ý hợp tiến tới hôn nhân (nếu còn độc thân) thì họ ráng chịu ! Đó là chuyện riêng của họ. Ngày trước, Uy Viễn tướng công mà còn phải than:
Tao ở nhà tao tao nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi bảo rằng không đến
Đến thì mi hỏi đến mần chi
Mần chi ông đã mần chi đặng
Mần đặng ông mần đã chán khi…

~ Nguyễn Công Trứ
Rồi họ dạy người già học vi tính để có thể "chat", "meo" với nhau chia sẻ tâm tình, giải tỏa stress… Thỉnh thoảng tổ chức cho các cụ họp mặt đâu đó để được trực tiếp gặp gỡ, trao đổi, dòm ngó, khen ngợi hoặc… chê bai lẫn nhau. Khen ngợi chê bai gì đều có lợi cho sức khỏe ! Có dịp tương tác, có dịp cãi nhau là sướng rồi. Các tế bào não sẽ được kích thích, được hoạt hóa, sẽ tiết ra nhiều kích thích tố. Tuyến thượng thận sẽ hăng lên, làm việc năng nổ, tạo ra cortisol và epinephrine làm cho máu huyết lưu thông, hơi thở trở nên sảng khoái, rồi tuyến sinh dục tạo ra DHEA (dehydroepiandoster one), một kích thích tố làm cho người ta trẻ lại, trẻ không ngờ !…Dĩ nhiên phải chọn một nơi có không khí trong lành. Hoa cỏ thiên nhiên. Thức ăn theo yêu cầu. Gợi nhớ những kỷ niệm xưa ... Rồi dạy các cụ vẽ tranh, làm thơ, nắn tượng … Tổ chức triển lãm cho các cụ. Rồi trình diễn văn nghệ cây nhà lá vườn. Các cụ dư sức viết kịch bản và đạo diễn. Coi văn nghệ không sướng bằng làm … văn nghệ !Photobucket
2.- * Cái thiếu thứ hai là thiếu … ăn !
Thực vậy. Ăn không phải là tọng, là nuốt, là xực, là ngấu nghiến …cho nhiều thức ăn ! Ăn không phải là nhồi nhét cho đầy bao tử ! Trong cuộc sống hằng ngày có nhiều thứ nuốt không trôi lắm ! Chẳng hạn ăn trong nỗi sợ hãi, lo âu, bực tức; ăn trong nỗi chờ đợi, giận hờn thì nuốt sao trôi ? Nuốt là một phản xạ đặc biệt của thực quản dưới sự điều khiển của hệ thần kinh. Một người trồng chuối ngược vẫn có thể nuốt được dễ dàng ! Nhưng khi buồn lo thì phản xạ nuốt bị cắt đứt !
Nhưng các cụ thiếu ăn, thiếu năng lượng, phần lớn là do sợ bệnh, kiêng khem quá đáng. Bác sĩ lại hay hù, làm cho họ sợ thêm ! Nói chung, chuyện ăn uống nên nghe theo mệnh lệnh của… bao tử :
"Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xan hề khốn tắc miên.."
[Ở đời vui đạo hãy tùy duyên
Đói đến thì ăn mệt ngủ liền..]

~ Trần Nhân Tông" Listen to your body". Hãy lắng nghe sự mách bảo của cơ thể mình ! Cơ thể nói… thèm ăn cái gì thì nó đang cần cái đó, thiếu cái đó ! Nhưng nhớ ăn là chuyện của văn hóa (!), chuyện của ngàn năm, đâu phải một ngày một buổi. Món ăn gắn với kỷ niệm, gắn với thói quen, gắn với mùi vị từ thuở còn thơ ! Người già có thể thích những món ăn … kỳ cục - không sao ! Đừng ép ! Miễn đủ bốn nhóm: bột, đạm, dầu, rau… Mắm nêm, mắm ruốc, mắm sặt, mắm bồ hóc, tương chao… đều tốt cả. Miễn đừng quá mặn, quá ngọt … là đựơc. Cách ăn cũng vậy. Hãy để các cụ tự do tự tại đến mức có thể được. Đừng ép ăn, đừng đút ăn, đừng làm "hư" các cụ !
Cũng cần có sự hào hứng, sảng khoái, vui vẻ trong bữa ăn. Con cháu hiếu thảo phải biết …giành ăn với các cụ. Men tiêu hoá được tiết ra từ tâm hồn chớ không chỉ từ bao tử.
3.- * Cái thiếu thứ ba là thiếu vận động !
Già thì hai chân trở nên nặng nề như mọc dài ra, biểu không chịu nghe lời ta nữa! Các khớp cứng lại, sưng lên, xương thì mỏng ra, dòn tan, dễ vỡ, dễ gãy !
Bác sĩ thường khuyên vận động mà không hướng dẫn kỹ thì dễ làm các cụ ráng quá sức chịu đựng, sẽ lâm bệnh thêm. Phải làm sao cho nhẹ nhàng mà hiệu quả, phù hợp với tuổi tác, với sức khỏe. Phải từ từ và đều đều. Ngày xưa người ta săn bắn, hái lượm, đánh cá, làm ruộng, làm rẫy… lao động suốt ngày. Bây giờ chỉ ngồi quanh quẩn trước TV , computer ! Có một nguyên tắc "Use it or lose it !" Cái gì không xài thì teo ! Thời đại bây giờ người ta xài cái đầu nhiều quá, nên "đầu thì to mà đít thì teo". Thật đáng tiếc !
Không cần đi đâu xa. Có thể tập trong nhà. Nếu nhà có cầu thang thì đi cầu thang ngày mươi bận rất tốt. Đi vòng vòng trong phòng cũng được. Đừng có ráng lập "thành tích" làm gì ! Tập cho mình thôi. Từ từ và đều đều… Đến lúc nào thấy ghiền , bỏ tập một buổi … chịu hổng nổi là được !
Nguyên tắc chung là kết hợp hơi thở với vận động. Chậm rãi, nhịp nhàng. Lạy Phật cũng phải đúng … kỹ thuật để khỏi đau lưng, vẹo cột sống. Đúng kỹ thuật là giữ tư thế và kết hợp với hơi thở. Đó cũng chính là thiền, là yoga, dưỡng sinh...! Vận động thể lực đúng cách thì già sẽ chậm lại. Giảm trầm cảm, buồn lo. Phấn chấn, tự tin. Dễ ăn, dễ ngủ…
Tóm lại, giải quyết đựơc "ba cái lăng nhăng" đó thì có thể già mà …sướng vậy !Photobucket
Bonus: Ngũ Tuần phải tránh xa đào nhí đấy nhé!


Photobucket(Ảnh trong entry này copy từ bài viết và sưu tầm trên Net)

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Con chó sống bên mộ chủ suốt 6 năm

Nguồn: Báo Thanh Niên Online

Một con chó ở Argentina bỏ nhà và đến nằm cạnh mộ của chủ nhân suốt từ khi ông qua đời tới nay.



Con chó Capitán luôn ở cạnh ngôi mộ chủ suốt 6 năm qua. Ảnh: La Voz.

Con chó Capitán được ông Miguel Guzmán, sống ở thị trấn nhỏ Villa Carlos Paz, Argentina, mua làm quà tặng cậu con trai Damian vào năm 2005.

Một năm sau, ông Miguel Guzmán đột ngột mất. Sau đám tang, gia đình ông không tìm thấy Capitán nữa. Họ nghĩ nó đã chết hoặc sống ở gia đình khác. Cho đến một ngày, gia đình tới nghĩa trang để thăm Miguel và nhìn thấy con chó đang ngồi bên cạnh ngôi mộ của Miguel.

"Con trai tôi đã hét lên đó là Capitán. Con chó tiến lại gần chúng tôi, sủa và rên lên như thể đang khóc", bà quả phụ Verónica Moreno nói với tờ La Voz del Interior của Argentinian.

Điều làm gia đình bà ngạc nhiên là tại sao Capitán lại biết nơi an nghỉ của ông chủ.

"Chủ nhật tuần tiếp theo, chúng tôi tới nghĩa trang và con chó vẫn ở đó. Lần này, nó theo chúng tôi về nhà và ở lại một lúc, sau đó quay về nghĩa trang", bà Verónica cho biết.

Con chó có thể ở cạnh ngôi mộ cho tới khi chết. Ảnh: La Voz.

Giám đốc nghĩa trang, ông Héctor Baccega cho biết, lần đầu tiên thấy con chó, nó đi một mình và lòng vòng xung quanh nghĩa trang cho đến khi tìm thấy mộ của chủ nhân.

"Đúng 6h tối mỗi ngày nó lại nằm bên mộ và ở đó suốt đêm", giám đốc nghĩa trang nói.

Con trai Miguel Guzmán cho biết, cậu bé nhiều lần đưa con chó về nhà để nó có cuộc sống mới, nhưng lần nào Capitán cũng quay về nghĩa trang. "Cháu nghĩ con chó sẽ ở đây cho đến khi chết. Nó đang chăm sóc bố cháu", cậu bé nói.

Hương Thu


Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Góc nhớ...






Tay vẫn chưa cầm được cái Nikon 5100 trong khi hoa mướp, khổ qua rụng cả rồi... Đành dùng cái Kodak cũ kỷ ghi lại chút gốc nhớ này chia sẻ cùng bè bạn.
Với hầu hết mọi người, có lẽ những tấm ảnh này là quá đổi tầm thường trong đời thường. Nhưng với kẻ lạc xứ như tôi, đó là góc nhớ! Bạn tôi ơi...

Góc nhớ...






Tay vẫn chưa cầm được cái Nikon 5100 trong khi hoa mướp, khổ qua rụng cả rồi... Đành dùng cái Kodak cũ kỷ ghi lại chút gốc nhớ này chia sẻ cùng bè bạn.
Với hầu hết mọi người, có lẽ những tấm ảnh này là quá đổi tầm thường trong đời thường. Nhưng với kẻ lạc xứ như tôi, đó là góc nhớ! Bạn tôi ơi...