Có vài người nghĩ cạn thì tiếc rẻ, thời buổi chừ có ai dại bằng ông Cho. 45 triệu đồng đối với dân xóm nghèo là một số tiền quá lớn, vậy mà ông Cho nghèo nhất xóm không tham của quả là chuyện “lạ đời”.
Mấy chị hàng xóm hiểu gia cảnh khó khăn của ông Cho thì nói: Có lẽ đó là lúc “tỉnh” nhất của ông Cho, cũng bởi hơn lúc nào hết ông Cho “tửng” (bà con trong xóm vẫn thường gọi) đang rất cần tiền, cần lắm để chạy chữa thuốc men cho mẹ già đang lâm bệnh nặng. Bản thân gia đình ông thì bữa đói bữa no, lo kiếm cơm từng bữa. Vậy mà khi nhặt được “lộc trời” ông đã không hề vì cái nghèo, cái khổ của bản thân mà “tham”.
Thương mẹ lắm, nhưng hằng ngày, khi những cơn đau đầu không hành hạ, ông lại lần từng bước lang thang khắp các hang cùng ngỏ hẻm để tìm đồ phế liệu nhặt nhạnh từ rác kiếm được chưa đầy 20 - 30 ngàn… số tiền ấy cũng chỉ đủ mua gạo, làm sao có tiền để đưa mẹ đi chữa trị.!? Vậy là, mặc cho đêm hôm giá rét, mặc cho ngày nắng ngày mưa ông Cho chỉ biết cô độc lầm lũi khắp nơi, bới từng thùng rác, đi khắp các hàng quán để nhặt vỏ lon, chỉ mong chắt chiu được tiền chữa bệnh cho mẹ…
Ngày cuối năm, một tin vui đến với gia đình ông Cho: Để kịp thời động viên hành động đẹp của ông Trần Văn Cho, Chủ tịch UBND quận Hải Châu đã tặng giấy khen và 2 triệu đồng tiền thưởng.
Trước đó, chị Phạm Thị Thanh Hải (31 tuổi, trú tổ 46, phường Thạc Gián, quận Thanh Khê), người mất số tiền 45 triệu đồng khi nhận lại tài sản đã tặng ông Cho 1,5 triệu đồng và 10 kg gạo. Hy vọng với số tiền thưởng ấy, đủ để ông Cho đưa mẹ già vào viện khám và điều trị kịp thời…!
vẫn còn những điều tốt đẹp trong cuộc sống phải không anh NGOL...
Trả lờiXóaVâng, tiếc thay cái nhân phẩm tốt đẹp ấy lại chỉ có thể tồn tại trong tầng lớp"Thấp cổ, bé miệng" là chính, hic hic...
Trả lờiXóaĐọc thấy cảm động quá Wynh ơi!
Trả lờiXóaChẳng biết em nghĩ có đúng không vì em cũng thuộc dạng dân nghèo thành thị mấy đời rồi: "Người nghèo chẳng có gì cả ngoài lòng tự trọng nếu để mất đi lòng tự trọng thì coi như cuộc đời mình thật sự trắng tay", do đó những người nghèo như chúng em luôn không muốn mình phải cuối mặt khi đi trên đường cùng những người khác.
Trả lờiXóaHoan hô cái đúc kết của Lan em :))
Trả lờiXóaHê hê...Ông Cho nhặt, và trả. Nhưng ảnh thì quan ( bụng) TO trao tiền ( mặt rất hớn hở, lên báo mà!)
Trả lờiXóathương Ông Cho quá, wuynh à !
Trả lờiXóatrong khi đó thì biết bao cán bộ Đảng ăn chặn của công, tham nhũng, hối lộ & xài đổng bằng đồng tiền bất chính :(
"tui nghèo nhưng sạch",,,,ờ hén,,,,vậy nghĩ ngược lại "giàu" thì sao hở huynh,,,,hehe,,,,saigon shock
Trả lờiXóaCái ông này tửng? Tửng mà biết kiếm đồng tiền sạch từ rác, và không ăn đồng tiền dơ, dù là nhặt được, chứ không phải ăn cướp, ăn chặn, ăn hối lộ... Chẳng biết ai tỉnh ai mê.
Trả lờiXóaBởi vậy nhiều khi em quý mấy em bán báo, bán bia ôm hơn mấy anh trưởng khoa của em !
Trả lờiXóaChiện thường ngày ở huyện(lẩn ở thành)mà P
Trả lờiXóa:)
Bởi dzị... :>((
Trả lờiXóaHọ chỉ nói phần họ, ai xi lựn ngược là chiện của ngừ đoá thoai, nhỏ ui, hehe
Trả lờiXóaRight, Andro!
Trả lờiXóa:))
em đùa cho dzui mà anh,,,,chứ ai cũng thừa hiểu nhân cách con ng ko thể đánh giá qua cái bóp đâu hén,,,,thiếu gì đứa thừa tiền mà thiếu cái khác anh hén,,,hehe,,,saigon vu vơ
Trả lờiXóaQuí hóa quá .
Trả lờiXóaVâng, thật vui khi đọc được những mẫu tin như vậy BB hỉ?
Trả lờiXóa