Có một người vừa đi qua phố
TT - Đinh Vũ Hoàng Nguyên mất rạng sáng 23-3-2012, đúng ngày sinh lần thứ 38. Chàng nhà thơ này chưa có thơ xuất bản, nhà văn này không có truyện ngắn đăng báo, họa sĩ này chưa có triển lãm cá nhân.
Đinh Vũ Hoàng Nguyên - Ảnh tư liệu gia đình |
Nhưng tất cả những ai từng biết Nguyên qua blog Lão thầy bói già, qua Facebook với nick Đinh Vũ Hoàng Nguyên đều đã kịp chiêm ngưỡng những bức họa tràn trề màu xanh hi vọng của Nguyên, đã kịp say sưa theo dõi những truyện ngắn Nguyên post lên mạng làm nhiều kỳ, lôi cuốn, hồi hộp, cười đau cả ruột mà nước mắt ứa ra lặng lẽ và nhất là đã kịp yêu và thuộc thơ Nguyên
Nguyên làm khá nhiều thơ và càng nhiều khi anh biết thị lực đã suy giảm đến mức không vẽ được nữa. Thơ Nguyên khác hẳn với văn anh, càng khác với vẻ sâu cay bỡn cợt trên blog. Thơ Nguyên là kết tinh cái hào hoa của một cậu trai Hà Nội với một nghệ sĩ giang hồ và một công dân yêu đất nước mình đến từng hạt hồng cầu bé nhỏ.
Đọc thơ Nguyên, người ta thấy tình yêu ứ đầy từng câu chữ, nỗi thèm sống cựa quậy trong từng hình ảnh và nhiệt huyết của một con người muốn - làm - cái - gì - đó - cho - cuộc đời - này. Thế mà Nguyên đã đi qua cuộc đời, vội vã như một vệt sao băng. Căn bệnh ung thư đã cướp anh đi.
Trên Facebook, hàng ngàn lời thương tiếc đang tiễn Nguyên về bên kia trời.
Có một người vừa đi qua phố.
THU HÀ
Tranh sơn dầu của Đinh Vũ Hoàng Nguyên |
Thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên
Những huyết cầu tổ quốc
Xin lỗi con!
Khi hôm qua ôm con
Có một phút giây, ba chợt siết con vào lòng hơi mạnh
Ba làm con đau!
Bởi hôm qua
Ba đọc câu chuyện về đồng bào mình - những huyết cầu Tổ quốc.
Máu lại tuôn...,xô dập, mảnh ván tàu...
Con ơi
Ba sẽ kể con nghe
Câu chuyện những ngư dân
Đang hóa thân thành hồng cầu để Trường Sa, Hoàng Sa
Vẫn là thịt trong huyết hình Tổ quốc
Con phải khắc tâm
Câu chuyện những bạch cầu: là 74 người lính Việt Nam chết giữa Hoàng Sa.
là 64 người lính Việt Nam chết giữa Trường Sa.
Những con số sẽ không là con số
Khi ngẩng đầu: Tổ quốc 4.000 năm.
Mỗi con đường - mạch máu đất nước mình
Vết thương đạn bom vừa yên trong đất
Vọng phu còn trên nét mặt mồ côi.
Nhưng những mũi tàu vẫn xẻ trùng khơi
Nơi sóng rẽ cũng là nơi máu chuyển
Và trong mỗi người Việt mình có mạch máu nối liền với biển
Mạch máu này con phải thấy bằng tim
Nếu một ngày sóng nộ, cường lên
Giữa lòng Việt bốn nghìn năm cũng dậy.
Thứ lỗi cho ba
Khi bài thơ đầu đời cho con không thể bình yên!
Có kẻ lăm le cướp biển nước mình
Đất nước bốn nghìn năm trên sóng.
Đừng quên: sau lời thề, lông ngỗng...
Giai nhân, huyết ngọc đổ bên trời.
Một ngày
Khi con nếm trên môi,
Con sẽ thấy máu mình vị mặn.
Bởi trong máu luôn có phần nước mắt
Ta hiểu căm thù, ta biết yêu thương.
Con sinh ra rạng rỡ một huyết cầu
Của đất nước bốn nghìn năm không ngủ
Để điều này lớn lên con hiểu
Bây giờ, ba phải kể cùng con.
Mầm nắng
Khi ba cầm tờ kết quả siêu âm bác sĩ ghi: “Có tiếng tim thai”.
Trong bụng mẹ, con chỉ mới bằng hạt đỗ.
Ba đã áp tai tìm tiếng tim con dù biết chẳng thể nào nghe được.
Thì có sao con nhỉ,
Ba sẽ nghe tim con trong nhịp trái tim mình!
Có một thời
Khi ba viết bài thơ về những nắng lò cò những nắng ú tim nắng nghịch, nắng ngoan nắng bàng hoa nắng sấu...
Nắng của tuổi thơ chẳng bao giờ biết lớn.
Thế rồi ba lớn
Một ngày, ba quên!
Bụng mẹ kết thành đêm
Ủ hạt mầm nắng ngủ
Nơi bầu đêm con thở
Nắng của đời ba xanh...
Có một phố vừa đi qua phố (trích)
Có bao người vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố
Có chút lòng khẽ chạm... làn rêu.
Phố, kẹo lạc kẹo vừng
Con dế thơ ngây gáy vào cơn ngủ
Nắng câu Kiều thơm gió những vòm đêm...
Phiên chợ đầu hôm
Sông Hồng cong mình trên bờ vai thành phố
Người quang gánh gánh làng về phố
Mùa nước đỏ mắt người cũng đỏ
Mỗi mảnh trăng phôi trên mỗi mảnh đời...
Cửa ô
Im lìm
Đoàn quân chuyển mình lên biên giới
Những giọt máu hai mươi hợp dòng xa phố
Ngọn đèn - Tim cháy thâu sương...
Có người cha tiễn con, mắng vợ mình mau nước mắt
Nhưng đêm ấy là đêm mờ mưa, sao tắt
Gò má người cha mọng thắp
Ánh sao...
Vỉa hè
Lang thang
Đứa trẻ không nhà trèo sấu trèo me đi bán
Sau cơn mưa gẫy rắc cành me...
Người đàn ông nước mắt không rơi suốt thời chinh chiến
Bỗng mặn mòi se giọt... giữa vành môi!
...
Ta bên nhau trên phố của bao người
Bao ân tình vừa đi qua phố
Có một phố vừa đi qua phố!
Có một người lắng phố, bên em.
Em hồn nhiên cho phố hồn nhiên
Tóc phả mái bên chiều phai phai nắng ngói...
Thân thương quá! lòng sao chợt hỏi
Phố của mình có nối... phố trong em?!
Buổi sáng ...lại đọc một lời thương tiếc Nguyên
Trả lờiXóaThật nhớ đến Nguyên, những lắng đọng tong thơ và tếu táo trong văn... Nguyên ơi!
Trả lờiXóaBáo TT giỏi quá. Hãnh diện vì Laothayboigia và tiếc thương.
Trả lờiXóaỜ, anh Năm cũng hổng ngờ tờ báo này đưa tin... Thôi thì :-((.
Trả lờiXóaChia buồn
Trả lờiXóaAnh Năm ơi, tựa bài thơ là Những Huyết Cầu Tổ Quốc...hic!
Trả lờiXóaAnh biết, cố tình để nguyên cái copy từ báo TT từ hồi năm giờ sáng giờ VN đó...
Trả lờiXóaBáo tờ in đúng, TTO cũng sửa lại rồi... hic!
Trả lờiXóaThấy cũng mát dạ!
Trả lờiXóaVâng...
Trả lờiXóa:)